[SERIES FANFIC ZX] MẬT VỤ X / Chương 30: Thánh vật (9)
[SERIES FANFIC ZX] MẬT VỤ X
  • Sáng hôm sau, Tiêu Tiểu Đào như thường lệ đến Cục cảnh sát. Tiểu Hà đang đến phòng pháp chứng tìm báo cáo mấy vụ án gần đây để tra thêm manh mối, thì phát hiện Tiêu Tiểu Đào ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng làm việc. Cô lập tức chạy đến, vỗ vai cậu rồi nói:
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Tiến sĩ Tiêu, chào buổi sáng. Ái chà, hai mắt thâm quầng nha!”
  • Tiêu Tiểu Đào cốc lên đầu Tiểu Hà một cái rồi liếc xéo cô:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Bớt tọc mạch!”
  • Tiểu Hà xoa đầu, cười hì hì rồi ghé vào tai cậu, đáp:
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Nghe nói hôm qua tiến sĩ Tiêu của chúng ta không về ký túc xá…”
  • Tiêu Tiểu Đào trợn mắt, nhìn Tiểu Hà một cái rồi liếc nhìn quanh một hồi. Cậu trừng mắt cảnh cáo cô nhóc:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Tôi không có ở ký túc xá là vì bận công vụ.”
  • Tiểu Hà nhún vai, làm ra vẻ hiểu chuyện rồi nói:
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Vâng, ý tôi là vậy đó. Mà sao trông cậu có vẻ chột dạ vậy nhỉ?”
  • Tiêu Tiểu Đào trừng mắt, liếc xéo Tiểu Hà như muốn cảnh cáo cô. Tiểu Hà cười khúc khích, còn không quên nháy mắt trêu chọc cậu. Hai người cãi qua cãi lại vài câu, đang cãi hăng thì thấy một cái đầu ló vào phòng pháp chứng.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Tiến sĩ Tiêu, cứu tôi với!”
  • K
    K
    “Tiến sĩ Tiêu, cứu tôi với!”
  • Tiêu Tiểu Đào nhận ra giọng nói quen thuộc, lập tức đanh mặt lại, cau có nhìn kẻ vừa mới mếu máo chạy vào phòng pháp chứng cầu cứu cậu. Cậu thở hắt ra một hơi, khoanh tay trước ngực rồi hất hàm nói:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Tiêu Chiến, anh lại gây sự gì nữa rồi?”
  • Tiêu Chiến mếu mếu, cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, tay níu lấy góc áo Tiêu Tiểu Đào, lí nhí đáp:
  • K
    K
    “Tôi… tôi gặp phải âm binh!”
  • Tiêu Tiểu Đào trợn mắt. Tiểu Hà há hốc miệng.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “ m binh? Anh đùa à? m binh nào dám dây vào anh?”
  • Tiêu Tiểu Đào vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền chỉ tay thẳng ra cửa, mặt mếu xệch, nhăn nhó. Tiêu Tiểu Đào nương theo tay anh ta, phóng mắt ra xa, chỉ thấy bên ngoài sân là mấy chiếc xe cảnh sát giao thông chở vài đồng chí bên đội tuần tra đi vào trong cục. Ngoài sân còn có cả Cố Nhất Dã, và một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, mặc áo vest xám, sắc mặt lạnh lùng với khí chất cao ngạo nổi bật.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Anh ta là ai vậy?”
  • K
    K
    “Phương Thiên Trạch, luật sư của nạn nhân.”
  • Tiêu Chiến thở dài, sầu não đáp. Tiêu Tiểu Đào há hốc miệng, người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Phương Thiên Trạch sao? Phương Thiên Trạch vốn là luật sư nổi tiếng trong giới, tuổi trẻ tài cao, từng thắng rất nhiều vụ án, hơn nữa còn là những vụ án hình sự phức tạp. Phương Thiên Trạch trong tưởng tượng của Tiêu Tiểu Đào hoàn toàn khác xa với vị công tử có khí chất giàu sang phú quý nhưng trói gà không chặt kia.
  • Thấy Tiêu Tiểu Đào cứ đực mặt ra, Tiểu Hà chép miệng rồi nói:
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Tiến sĩ Tiêu, cậu làm gì mà ngạc nhiên đến thế? Không phải cậu mới hơn hai mươi tuổi đã là tiến sĩ rồi đó sao? Người ta hơn hai mươi tuổi trở thành luật sư nổi tiếng thì có gì mà lạ?”
  • Tiêu Tiểu Đào ngẫm nghĩ rồi gật gù, cảm thấy lời này cũng đúng lắm. Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là học thức, kinh nghiệm và trải nghiệm. Song, cậu vẫn cảm thấy Phương Thiên Trạch trong lời đồn thực sự quá khác xa so với người thật.
  • Mà đặc biệt ở chỗ, luật sư Phương Thiên Trạch này không hề xuất đầu lộ diện trước truyền thông, hạn chế tối đa việc chụp ảnh, quay phim và trả lời phỏng vấn. Tiêu Tiểu Đào làm việc ở phòng pháp chứng nhiều năm nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với Phương Thiên Trạch.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “ m binh mà anh nói là Phương Thiên Trạch sao?”
  • Nhớ lại lời nói ban nãy của Tiêu Chiến, Tiêu Tiểu Đào liền hỏi. Tiêu Chiến lập tức gật đầu xác nhận:
  • K
    K
    “Cậu ta còn hung dữ hơn cả cậu.”
  • Tiêu Tiểu Đào trợn mắt:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Anh nói ai hung dữ?”
  • K
    K
    “Đấy! Thế mà không hung dữ sao? Cố Nhất Dã cũng thật là giỏi chịu đựng!”
  • Tiêu Chiến chép miệng một cái rồi lắc đầu, khuôn mặt đẹp trai xán lạn hiện giờ trông vô cùng thiếu đòn. Tiêu Tiểu Đào hít sâu một hơi, không thèm đôi co với anh ta, hất cằm về phía Phương Thiên Trạch rồi hỏi:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
  • Tiêu Chiến thở dài, sầu não đáp:
  • K
    K
    “Tội đụng xe vào một bà lão, bà ta lu loa lên đòi mời luật sư. Phương Thiên Trạch tiếp nhận vụ án này, đến đây hỏi tội tôi.”
  • Tiêu Tiểu Đào sửng sốt, mở to hai mắt, tức giận đến nghiến răng.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Cái gì? Anh đụng xe vào một bà lão? Anh thật hay đùa vậy? Anh là cảnh sát đó! Rồi bà ấy có làm sao không?”
  • Tiêu Chiến giật mình, thấy Tiêu Tiểu Đào hung dữ như vậy thì rụt cổ lại, mếu máo nói:
  • K
    K
    “Ai bảo bà ta cưỡi mô tô đi vào làn đường xe ô tô chứ? Tạt ngang đầu xe của tôi, làm sao tôi tránh kịp?”
  • Trời đất, chuyện gì xảy ra vậy? Tiêu Tiểu Đào và Tiểu Hà kinh ngạc nhìn nhau rồi nhìn ra ngoài sân. Lúc này, “nạn nhân” cũng vừa đến.
  • Đó quả thực là một bà lão, tóc đã bạc trắng, nhưng vẫn đi bốt cao gót, mặc đồ bảo hộ của dân đua xe chuyên nghiệp, và còn mang theo mũ bảo hiểm. Hai con mắt Tiểu Hà như sắp rơi xuống đất đến nơi, cô nàng lắp bắp:
  • Tiểu Hà
    Tiểu Hà
    “Siêu… siêu mẫu Anna… Ôi thần tượng của lòng em!!!”
14
Chương 30: Thánh vật (9)